🍏🍏 “Cuộc đời vốn nhiều nỗi buồn, hẳn vậy. Có điều, tôi lại dành khá nhiều nỗi buồn của những ngày còn trẻ cho duy nhất một điều – là Tình yêu. Nghe qua có vẻ vị kỷ, bởi ngoài kia còn biết bao điều đáng để chùng chân, nặng lòng và nghe nước mắt lưng tròng rơi, tại sao cứ phải cố chấp vì tình yêu đã cũ mà tự làm mòn xói đi cảm xúc của mình?
🍊🍊 Chắc bởi vì có những ký ức dù đã hao gầy cách mấy nhưng giống như không khí vậy, cứ phải nhắc đi nhắc lại, tựa hơi thở một phút phải đủ chừng ấy lần. Chỉ cần thiếu mất sẽ không thở được, thậm chí phải ngừng nhịp tim đi. Thế nên, chừng nào còn thở là chừng ấy còn nhớ và buồn. Đều đặn. Bình lặng. Kiên tâm.”
🍎🍎 Đó là đôi dòng mở đầu cho tản văn "Buồn làm sao buông" của Anh Khang. Ngay từ cái tên, ta đã thấy phản phất đâu đấy nỗi lòng của chính tác giả và đâu đấy có cả ta trong ấy.
Vậy giả như có lúc nào đó, chúng ta ở vào hoàn cảnh như thế, ta sẽ làm gì để buông?
🍇🍇 Cùng đọc "Buồn làm sao buông" để cảm nhận và xem cách tác giả đã buông như thế nào nhé! Biết đâu những ý ấy lại chạm đến ta và ta có thể sẽ dùng được vào một hoàn cảnh nào đấy....
📌📌 Sách hiện có tại Thư viện Trường Cao đẳng Sài Gòn, mời bạn tìm đọc!